“Cớm, anh đang nói dối.” Kiều Gia Kình lạnh lùng quát lên.
“Hừm, tôi đã sớm biết cậu sẽ nói vậy mà, nhưng cậu có bằng chứng gì chứng minh tôi nói dối không? Chỉ vì có người tấn công tôi sao?”
“Tất nhiên là không.” Kiều Gia Kình mỉm cười nhẹ, “Mặc dù không biết lý do, nhưng trước đó tất cả câu chuyện mà mọi người kể lại đều hoặc nhiều hoặc ít có liên quan, trong những câu chuyện này có nhiều nhân vật chung, nếu bỏ qua vị trí địa lý không bàn đến thì lời kể của mọi người đều rất hợp lý.”
“Thì sao chứ?”
“Vấn đề nằm ở đây.” Kiều Gia Kình đưa ngón tay về phía luật sư Chương Thần Trạch, “Câu chuyện của anh và luật sư có một nhân vật chung, đó là ‘kẻ lừa đảo hai triệu’, nhưng câu chuyện của cả hai lại mâu thuẫn với nhau, điều này cho thấy một trong hai người đã nói dối.”
Cảnh sát Lý cũng khựng lại, hỏi: “Mâu thuẫn ở đâu?”
Kiều Gia Kình lắc đầu, nhìn cảnh sát Lý nói: “Luật sư Chương đã chuẩn bị ra tòa, điều này cho thấy trong câu chuyện của cô ta đã ‘bắt được nghi phạm’ rồi, nhưng anh vẫn đang mai phục, điều này cho thấy trong câu chuyện của anh, ‘nghi phạm vẫn chưa bị bắt’, chẳng phải là mâu thuẫn sao?”
Cảnh sát Lý suy ngẫm một hồi, rồi nói: “Không thể không nói, cậu có đạo lý riêng, nhưng tôi cho rằng cậu bị ‘trò chơi’ này ảnh hưởng rồi, trước tiên cậu phải hiểu một tiền đề lớn, đó là tất cả những người kể chuyện trước đây đều không ở cùng một thành phố. Nói cách khác, trải nghiệm của chúng ta dù có giống nhau đến đâu cũng không thể nói là cùng một chuyện. Mà vì là những chuyện khác nhau nên tự nhiên sẽ có kết quả khác nhau.”
Tề Hạ lặng lẽ nhìn hai người vẫn đang tranh cãi, không hề lên tiếng ngăn cản.
Đúng vậy, tranh cãi đi, tranh cãi càng gay gắt càng tốt.
Chỉ cần một trong hai người bỏ phiếu cho người kia thì kẻ nói dối đều sẽ thắng.
Bởi vì quy tắc là tuyệt đối, ngoại trừ kẻ nói dối, bất kỳ ai bỏ phiếu sai sẽ khiến tất cả những người còn lại phải chết theo.
Mặc dù cảnh sát Lý đã đưa ra lời giải thích, nhưng lời của Kiều Gia Kình vẫn in sâu trong lòng mọi người.
Dù sao đây là lần đầu tiên mọi người phát hiện ra hai câu chuyện có tình tiết mâu thuẫn với nhau.
Tề Hạ không khỏi liếc nhìn gã lưu manh tên Kiều Gia Kình này một cái.
Gã tuy có vẻ phóng túng trác tán, nhưng lại thông minh hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
“À… đến lượt tôi rồi…” Một cô gái lên tiếng.
Mọi người lúc này mới thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía cô.
Cô gái này khi có người chết đầu tiên đã thét rất to.
Lúc này cô dường như đã bình tĩnh lại, chỉ là ánh mắt không dám nhìn sang bên cạnh.
“Chào mọi người, tôi tên là Lâm Cầm, là một nhà tư vấn tâm lý.”
Tề Hạ khựng lại một chút, vì cái tên “Lâm Cầm” này rất thú vị.
Trước thời nhà Đường, “Lâm Cầm” có nghĩa là “táo”.
Hai chữ này mang đậm chất thơ, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Có lẽ cha mẹ của cô Lâm này muốn đặt cho con gái họ một cái tên khác biệt, nhưng cái tên này rõ ràng sẽ hại chết cô ở đây.
Trong số những người có mặt, có nhà văn, có giáo viên, có luật sư, có bác sĩ, có cảnh sát, họ đều có thể biết ý nghĩa của "Lâm Cầm".
Chỉ cần lặp đi lặp lại cái tên này trong lòng vài lần thì câu chuyện mà Lâm Cầm kể sẽ khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Thấy mọi người không có phản ứng gì, Lâm Cầm đưa tay che miệng mũi, tiếp tục nói: "Tôi là người Ninh Hạ, trước khi đến đây, tôi đang đợi một vị khách tư vấn, cô ấy là một giáo viên mầm non."
Mọi người nhìn thoáng qua giáo viên mầm non có tên là Tiêu Nhiễm, lần này câu chuyện lại có liên quan.
"Theo lời cô ấy, ngành giáo viên mầm non hiện nay rất khó làm, trẻ con không được đánh, không được mắng. Phụ huynh coi giáo viên mầm non như bảo mẫu, trẻ con coi giáo viên mầm non như người giúp việc, mỗi lớp học đều có camera giám sát, phụ huynh theo dõi thời gian thực, giọng điệu của giáo viên hơi nghiêm khắc một chút thì phụ huynh sẽ gọi điện cho hiệu trưởng."
"Nhưng phụ huynh cho con đến trường mầm non không phải là để con hình thành tam quan sao?"
"Nếu giáo viên không thể dạy dỗ nghiêm khắc, vậy làm thế nào để trẻ nhận ra sai lầm của mình?"
"Cô ấy cảm thấy bản thân mình luôn trong trạng thái hoang mang, u uất thời gian dài."
"Vì vậy, tôi đã lập cho cô ấy một phác đồ điều trị trong khoảng một tháng."
"Nhưng không hiểu sao, vị khách tư vấn đó mãi không đến, tôi cứ chờ trong phòng làm việc."
"Lúc động đất xảy ra, tôi hoàn toàn không có cơ hội thoát ra ngoài. Dù sao phòng làm việc của tôi cũng ở tầng 26."
"Càng lên cao, cảm giác rung lắc càng mạnh, tôi cảm thấy cả tòa nhà đang rung chuyển."
“Trước đây, tôi chưa bao giờ biết Ninh Hạ cũng sẽ có động đất. Lần này đã khiến tôi thực sự trải nghiệm rồi.”
“Sau đó, tôi lờ mờ nhớ được trần nhà sập xuống, trước mắt tối sầm, sau đó không còn biết gì nữa.”
Mọi người nghe xong câu chuyện của Lâm Cầm, dường như lại nhớ ra điều gì đó.
Kiều Gia Kình là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi có hai câu hỏi."
"Anh hỏi đi," Lâm Cầm vừa che miệng mũi vừa hỏi.
"Cô nói mỗi lớp học đều được trang bị 'camera giám sát', là có ý gì?"
Mọi người không ngờ điểm quan tâm của Kiều Gia Kình lại là điều này, nhưng Lâm Cầm xứng đáng là một nhà tư vấn tâm lý, cô rất kiên nhẫn trả lời: "Tôi nghĩ, lý do lắp đặt 'camera giám sát' là để phụ huynh có thể xem hình ảnh trong lớp học ở bất cứ đâu."
"Hóa ra là ‘truyền hình cáp'... là trường mầm non dành cho quý tộc à..." Kiều Gia Kình lẩm bẩm một câu, sau đó lại hỏi: "Vậy giáo viên mầm non mà cô hẹn gặp, là Tiêu Nhiễm ở bên cạnh này sao?"
"Tôi không biết," Lâm Cầm lắc đầu, "Tôi chỉ kết bạn với người đó trên WeChat, những thông tin khác sẽ được thảo luận khi gặp mặt."
"WeChat?" Kiều Gia Kình ngớ người ra, dường như không hiểu.
Cảnh sát Lý đưa tay ngắt lời hai người, nói: "Thằng kia, cậu lại bắt đầu rồi. Tiêu Nhiễm ở Vân Nam, mà cô Lâm Cầm này ở Ninh Hạ, ai sẽ vượt qua khoảng cách địa lý xa xôi như vậy để đi tìm một nhà tư vấn tâm lý hả?"
Kiều Gia Kình cũng không hề yếu thế: "Tôi chỉ thấy có điểm đáng ngờ, đây là lần đầu tiên có người kể câu chuyện đề cập đến những người tham gia khác mà."
Lần này, bác sĩ Triệu cảm thấy những gì Kiều Gia Kình nói có lý, cũng gật đầu đồng ý, hỏi: "Tiêu Nhiễm, lý do cô đi tìm nhà tư vấn tâm lý có giống như những gì cô Lâm Cầm mô tả không?"
Tiêu Nhiễm rụt rè trầm ngâm một chút rồi nói: "Có vẻ hơi khác... Tôi bị một phụ huynh trách móc liên tục nên hơi trầm cảm..."
"Vậy thì chứng tỏ đây chỉ là sự trùng hợp thôi." Bác sĩ Triệu gật đầu: "Dù sao cũng là hai địa phương khác nhau, chúng ta không nên gán ghép một cách miễn cưỡng."
Lúc này, mọi người đều im lặng, nhưng luật sư Chương đột nhiên lên tiếng: "Cô Lâm, câu chuyện cô kể có đến một nửa là chuyện của cô giáo mầm non kia, điều này không vi phạm quy tắc sao?"
"Hả?" Lâm Cầm hơi sững sờ: "Tôi kể về cô giáo mầm non để các người có thể hiểu rõ hơn về công việc của tôi..."
"Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác." Chương Thần Trạch mỉm cười: "Ý tôi là, nếu trải nghiệm của cô giáo mầm non kia do cô bịa ra, tự nhiên sẽ có mâu thuẫn với câu chuyện của Tiêu Nhiễm, và như vậy có thể chứng minh cô đang nói dối."
"Cô...!" Lâm Cầm không ngờ người phụ nữ trước mặt lại có thể hùng hổ dọa người như vậy, chỉ đành giải thích: "Vừa rồi bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý đều nói, tỉnh của chúng ta khác nhau, đây chỉ là sự trùng hợp thôi!"
"Trùng hợp, có đúng vậy không?" Chương Thần Trạch khoanh tay, tiếp tục nói: "Hai người hãy suy nghĩ kỹ xem, tại sao chỉ chọn chín người chúng ta tụ tập ở đây? Đừng quên, chúng ta là chín người xa lạ, nếu muốn nghe ra sơ hở trong câu chuyện của nhau thì nhất định phải cho chúng ta một chút manh mối. Mà "manh mối" này chính là câu chuyện của tất cả mọi người đều có liên quan. Sau khi nghe xong câu chuyện của mỗi người, tôi cảm thấy chúng ta là những người được đặc biệt lựa chọn. Như vậy chúng ta mới có thể dễ dàng phát hiện ra sơ hở trong câu chuyện của mọi người, tìm ra kẻ nói dối, nếu không trò chơi này sẽ quá quá bất hợp lí, bỏi vì phần thắng của "kẻ nói dối" thực sự quá lớn."